🌿 Chữa lành từ bên trong: Khi ta thôi trốn chạy nỗi đau tuổi thơ

Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng mang trong lòng một đứa trẻ nhỏ — đứa trẻ từng tổn thương, từng cô đơn, từng khát khao được lắng nghe nhưng không ai thật sự hiểu. Ta lớn lên, bận rộn, mạnh mẽ hơn, nhưng đôi khi chỉ cần một lời nói vô tâm, một ánh nhìn hờ hững… là đứa trẻ ấy lại giật mình, co mình lại, run rẩy vì sợ hãi.

Chúng ta nghĩ rằng nỗi đau đã qua. Nhưng thật ra, nó chỉ được cất kỹ trong tim — chờ một ngày được nhìn thấy, được vỗ về.


1. Đứa trẻ ấy vẫn đang sống trong ta

Tuổi thơ của mỗi người là nền móng của cảm xúc. Những tổn thương thuở nhỏ — khi bị chê cười, khi không được yêu thương đúng cách, khi phải gồng mình làm “đứa con ngoan” — đã âm thầm định hình cách ta yêu, cách ta tin, và cả cách ta bảo vệ bản thân.

Có thể hôm nay bạn sợ bị bỏ rơi, dễ tự trách mình, hay luôn cố làm hài lòng người khác… đó không phải vì bạn yếu đuối, mà vì đứa trẻ năm xưa vẫn chưa được an ủi đủ.

Nó vẫn đứng đó, với đôi mắt ướt, chờ bạn — người duy nhất có thể cứu nó — quay lại và nói:

“Không sao đâu, bây giờ tớ ở đây rồi.”


2. Khi ta thôi trốn chạy

Chữa lành không phải là quên đi. Chữa lành là dám nhìn thẳng vào vết thương và nói rằng: “Tớ đã từng đau như thế.”

Ta không thể hàn gắn điều mình vẫn đang chối bỏ. Vì vậy, hành trình này bắt đầu bằng sự can đảm thừa nhận: rằng ta đã từng tổn thương, rằng nỗi sợ ấy vẫn còn, và rằng ta xứng đáng được chữa lành.

Hãy cho phép bản thân khóc, viết ra những điều khiến tim mình nhói, hoặc chỉ đơn giản là ngồi yên và lắng nghe giọng nói nhỏ bên trong.
Đó không phải là sự yếu đuối — đó là bước đầu của tự do.


3. Năm bước để chạm lại đứa trẻ bên trong

Bước 1 – Nhìn nhận:
Đừng phán xét cảm xúc của mình. Nếu bạn thấy buồn, giận, hoặc tủi thân — hãy ghi nhận nó như một người bạn. Cảm xúc không đúng hay sai, nó chỉ là thông điệp của trái tim.

Bước 2 – Lắng nghe:
Bạn có thể hỏi chính mình:

“Con đang sợ điều gì?”
“Con cần gì ở ta bây giờ?”
Rồi hãy lắng nghe câu trả lời – đôi khi là một ký ức, đôi khi là giọt nước mắt.

Bước 3 – Ôm lấy:
Tưởng tượng bạn đang ngồi cạnh đứa trẻ ấy. Nhẹ nhàng đặt tay lên tim mình, hít thở sâu, và nói:

“Tớ yêu con. Tớ sẽ không rời đi nữa.”
Đó là khoảnh khắc đứa trẻ cảm thấy an toàn để bắt đầu tin tưởng.

Bước 4 – Viết để chữa lành:
Viết thư cho đứa trẻ trong bạn, hoặc để nó viết lại cho bạn bây giờ. Viết ra là cách đưa cảm xúc từ bóng tối ra ánh sáng, giúp tâm hồn được “thở”.

Bước 5 – Xây dựng ranh giới:
Khi bạn bắt đầu yêu lại chính mình, bạn sẽ hiểu: yêu không phải là chịu đựng.
Đặt ranh giới là một cách bảo vệ đứa trẻ bên trong, để nó không bị tổn thương thêm lần nữa.


4. Khi ta chọn ở lại với chính mình

Sẽ có những ngày bạn thấy hành trình này mệt mỏi — khi ký ức tràn về, khi những vết thương tưởng đã lành lại rỉ máu. Nhưng hãy nhớ: chữa lành không phải là một đích đến, mà là quá trình trở về.

Mỗi lần bạn dịu dàng hơn với chính mình, là mỗi lần bạn đang ôm lấy đứa trẻ ấy.
Mỗi khi bạn dừng lại để lắng nghe cảm xúc thật, là bạn đang giúp trái tim mình nở hoa trở lại.


5. Một lời nhắn cho chính bạn hôm nay

Nếu bạn đang đọc những dòng này, có lẽ bên trong bạn đã sẵn sàng.
Sẵn sàng buông bỏ việc “phải mạnh mẽ”, sẵn sàng dừng việc “chạy trốn”.

Hãy quay về,
vì đứa trẻ trong bạn không cần ai khác ngoài chính bạn.
Và tình yêu bạn dành cho mình hôm nay, sẽ là món quà đẹp nhất để quá khứ được an nghỉ.


Hành trình chữa lành bắt đầu không phải khi ta quên đi, mà khi ta dám ở lại — cùng với chính mình.